Vào một lúc nào đó trong đời, bạn đột nhiên nhận ra, đã lâu rồi không còn ai tặng hoa cho bạn nữa? Không phải vì bạn không còn đáng yêu, không còn quan trọng, hay không còn xứng đáng được yêu thương. Mà chỉ là… người ta nghĩ bạn đã ổn.
Khi bạn nhận ra không còn ai tặng hoa cho mình nữa...

Thật ra, ai cũng từng là người được tặng hoa. Có thể là lúc bạn còn đi học, được bạn bè tặng một bó baby nhỏ nhân ngày 8/3. Có thể là khi mới yêu, người ấy mua một bó hướng dương vì bạn từng nói bạn thích màu nắng. Hoặc có thể là khi bạn vừa vượt qua một thử thách khó khăn, và ai đó muốn chúc mừng bạn.
Nhưng đến một lúc nào đó, khi người ta nghĩ bạn đã ổn rồi, những điều nhỏ bé từng khiến bạn mỉm cười, như một cành hoa cắm vội vào chiếc lọ thuỷ tinh cũ, hay một bó hoa được gửi đến giữa ngày làm việc bận rộn – cũng dần biến mất. Không ai cố tình quên. Chỉ là cuộc sống quá nhiều việc phải lo, quá nhiều việc lớn, đến mức không ai còn nhớ đến một điều nhỏ bé như việc tặng hoa.
Cuộc sống vội vã khiến ta quên mất những điều giản dị
Chúng ta sống vội hơn, thực tế hơn, ưu tiên những thứ có ích hơn. Và trong hành trình làm người lớn, ta vô tình đánh rơi những điều nhỏ bé từng làm nên hạnh phúc.
Hoa không phải là thứ xa xỉ. Nhưng vì chính sự giản dị ấy, hoa lại dễ bị lãng quên. Một đóa hoa không làm thay đổi thế giới, nhưng có thể đổi màu cho một ngày ảm đạm. Vậy mà ngày nay, những điều tưởng như giản đơn ấy lại trở thành điều… hiếm hoi.
Có lẽ chúng ta đã quá quen với những cách thể hiện cảm xúc thời đại công nghệ nhanh gọn, tiện lợi, không tốn kém với một tin nhắn “Happy Birthday!” hay icon qua Zalo. Nhưng sự quan tâm dẫu vẫn ấm áp, nhưng vẫn không bao giờ sánh bằng cảm giác khi bạn cầm trên tay một bó hoa – nặng tay, tươi tắn và còn thoảng mùi hương.
Yêu thương không phải là con số lượt like, cũng không phải là chuỗi icon được lặp lại. Yêu thương là một hành động cụ thể, là một phút giây ai đó dành thời gian để chọn lựa, gói ghém và trao tặng.
Đã bao lâu rồi bạn chưa tặng hoa cho ai đó?
Tôi làm việc ở một shop hoa, nơi mỗi ngày có hàng chục đơn hàng được gửi đi cho những người thân yêu – cho vợ, cho mẹ, cho người yêu cũ, cho người đã khuất, và thậm chí… cho chính bản thân người đặt. Và từ đó tôi hiểu rằng: hoa không bao giờ lỗi thời, chỉ có con người đôi khi tạm quên lý do mình từng cần nó.
Tôi nhớ một người vợ từng tâm sự: “Chồng tôi không còn tặng hoa từ lúc tôi sinh đứa con đầu tiên.” Một bà mẹ từng nói: “Lâu rồi không ai tặng tôi hoa. Chắc tại tôi già rồi.” Còn một người đàn ông lớn tuổi, lặng lẽ đến chọn từng bông huệ trắng và bảo: “Hôm nay giỗ vợ tôi. Khi còn sống, bà ấy thích nhất là hoa huệ.
Những câu chuyện ấy khiến tôi nghĩ nhiều về việc vì sao người ta dừng tặng hoa. Có thể họ vẫn yêu thương, vẫn quan tâm, nhưng đã quên rằng tình cảm không thể chỉ được giữ trong lòng. Nó cần được bày tỏ, dù chỉ bằng một đóa hoa nho nhỏ.
Tặng hoa không phải là một nghi thức đã cũ, cũng không phải là một điều xa xỉ dành riêng cho những dịp trọng đại. Nó đơn giản chỉ là một cách để nói với ai đó rằng: "Bạn có ý nghĩa với tôi." Dù không lời, một bó hoa vẫn có thể truyền tải những điều mà chúng ta ngại nói ra, quên nói ra hoặc không biết cách nói ra.
Trong nhịp sống ngày càng nhanh, tình cảm dường như bị rút gọn thành thông báo, phản hồi và biểu tượng cảm xúc. Một bó hoa có thể là lời xin lỗi chân thành, là lời cảm ơn lặng lẽ, là niềm vui bất ngờ hay đơn giản là một lời nhắn: "Tôi vẫn nhớ bạn." Một bó hoa không phải là lời hứa cho mãi mãi. Nhưng nó là một dấu chấm nhẹ trong cuộc sống, nhắc rằng cảm xúc vẫn còn, rằng lòng người vẫn ấm, rằng những điều tử tế không hề mất đi. Chúng chỉ cần được đánh thức… bằng một bông hoa.
Vậy nên, nếu bạn đang đọc đến những dòng cuối cùng này, hãy tự hỏi: lần gần nhất bạn tặng hoa là khi nào?